Hôm trước đọc được câu chuyện kể về 2 ông bà goá phụ, con cái đều ở xa và riêng cả. Bà ở trong một chung cư bình dân, ngày ngày ngồi ban công đọc sách, cơm nước đơn giản, nhiều khi nấu nồi cơm, đồ ăn ăn 1 2 ngày cũng chẳng sao, thời gian còn lại bà tận hưởng cuộc sống tự do tự tại của mình.

Quen ông, thời gian đầu như tuổi mới yêu, đầy lãng mạn và ngọt ngào, ăn gì uống gì ông cũng thấy vui. Rồi ông năn nỉ bà về ở chung với ông ở căn nhà to lớn, tiện nghi. Vì tình cảm với ông và nghĩ có người bầu bạn tuổi già, bà chấp nhận từ bỏ sự tự do của mình.

Về rồi mới thấy cuộc sống chẳng phải như mơ, không phải hai người già cùng tận hưởng chuỗi ngày tự tại bên nhau. Ông muốn cơm canh phải mới, mỗi ngày phải thay đổi 2 bữa. Bà ngày nào cũng quần quật với bếp núc đến mệt mỏi.

Rồi bà làm gì ông cũng nói, để ý vì sợ bà làm dơ bẩn ngồi nhà, ông càu nhàu mọi điều không ưng ý, con cái ông lại nhìn bà như thể bà đến với ông vì gia tài của cải.

Bà nhớ căn chung cư cũ đầy nắng, nhớ con cháu bà tới thăm đầy ắp tiếng cười đùa, vui vẻ, ấm áp.

Ở đây bà như người ở phục vụ ông. Bà quyết định thuê lại căn chung cư cũ rồi chia tay ông, may mà bà chỉ quyết định về sống chứ không đăng ký kết hôn. Ông ngỡ ngàng, năn nỉ bà ở lại nhưng bà đã nguội lạnh và quyết ra đi.

Ngày đi bà nói với ông một câu mình rất tâm đắc thế này: “Mỗi ngày ông chịu khó hai lần ra khu chợ Việt Nam, vào hàng… cơm chỉ nhé. Sáng chỉ một vài món, chiều chỉ một vài món là luôn có cơm canh nóng sốt, thức ăn đổi mới cho ông vừa lòng.”

Đọc câu chuyện này mới thấy anh bạn mình luôn nói với mình nếu đến buổi ăn mà chưa có gì ăn: “em order gì mà ăn, còn đồ ăn cũ, để anh hâm lại ăn được rồi, em ko quen ăn đồ cũ mất công lại đau bụng đó.”

Anh bạn mình là người biết tiết kiệm, đôi khi anh hay nhắc nhở mình nấu ăn đi cho tiết kiệm thay vì suốt ngày order đồ ăn ngoài không tốt cho sức khoẻ, với ăn hoài như thế cũng chán (chán thật), nhưng biết mình bận, nhiều việc thì cũng chẳng bao giờ đòi hỏi mình nấu nướng khi 2 đứa hẹn ăn cùng nhau mà vẫn thoải mái nếu mình order bên ngoài về ăn.

Mình nấu ăn chẳng giỏi, cũng không biết nhiều món, nhưng mỗi lần có hứng vào bếp, anh đều ăn hết mà chẳng kêu ca hay chê gì, nhưng cũng chẳng khen 😅, số lần anh nấu cho mình ăn chắc gấp nhiều lần so với mình nấu hihi… thôi, sướng thì hưởng, không dám ý kiến.

Anh biết mình nấu không giỏi, đặc biệt các món kho cầu kỳ gia vị thì không bao giờ đòi hỏi luôn, mình nấu được gì thì nấu, nếu dở cũng không dám chê (chê cho ăn đòn thì sao 😌).

Hoặc đôi khi, mình bảo thèm món này món kia, anh liệt kê gia vị để mình mua, anh nấu giúp mình. Thỉnh thoảng sẽ chê mình theo kiểu “phụ nữ mà không biết nấu ăn như em thì hỏng, chẳng ai thèm ngó đến”. Thay vì cãi, mình cười hì hì… đâu phải ai cũng giỏi hết đâu. Em giỏi việc khác được rồi. (Giọng cười khá nham nhở ạ!)

Mình thấy để sống được với nhau, trước hết cần phải hiểu nhau và chấp nhận cả những điểm chưa tốt của nhau, rồi linh hoạt sắp xếp lại suy nghĩ, thói quen để thoải mái sống với nhau, đó là cách mình tôn trọng đối phương.

Sau đó nếu có thể, cổ vũ và ủng hộ để họ cải thiện hoặc làm tốt hơn chứ không phải áp đặt và gia trưởng theo ý mình, phụ nữ phải biết vào bếp, chu toàn việc nhà! 🤷‍♀️ oh no!!!!

Cuộc sống bộn bề, ai cũng phải ra ngoài xã hội để có sự nghiệp và sự tự chủ riêng. Vẫn biết căn bếp là ngọn lửa của gia đình, nhưng không vì thế mà tạo áp lực “phải” thế này thế nọ.

Hãy nấu bằng tình yêu thương và sự thoải mái, ăn với nhau cũng cảm thấy niềm vui và hạnh phúc. Còn khi là trách nhiệm, nghĩa vụ và sự nặng nề, liệu bữa cơm có còn đúng ý nghĩa của nó???!

Đây là quan điểm cá nhân của Diệp, không bao biện cho sự đểnh đoảng của mình và vẫn luôn yêu quý anh chị em nấu ăn ngon thiệt ngon, Diệp sẽ là người thưởng thức tuyệt vời ạ! Xin hứa 🙆‍♀️

Love,